Tôi cũng nhớ quê tôi, mảnh đất mà mỗi lần nhắc đến tôi lại nói đùa là không có nổi một cái tên trên bản đồ. Quê tôi nghèo khổ đói rách, không có ai biết hát “À ơi táo rụng sân đình, thương anh một mình, một mình nhớ em,” chỉ có một chị bị điên từ lúc nào không rõ vẫn hay lang thang đầu chợ Bến Dầu. Bọn con nít chúng tôi chọc nhau, nói “Mi điên như Thu Yên Bến Dầu.” Tết năm ngoái tôi về, chợ Bến Dầu tiêu điều xơ xác, gió từ ngoài sông thổi vào lán chợ nghe u u. Ngôi trường thuở nhỏ tôi học, phía trước có cây phượng mùa hè nở hoa đỏ, đằng sau có mấy cây trâm ra trái từng chùm màu tím, bây giờ là bãi cỏ hoang, người ta cho bò ăn. Tôi muốn viết về làng tôi, mà lần lữa mãi đến giờ vẫn chưa viết được.
Nhưng rồi tôi cũng đi. Ngay chiều hôm ấy tôi đi. Mặt trời còn chưa lặn hẳn, tôi đi. Biết làm sao được, tôi chẳng ở đâu lâu. Mỗi người có một số phận. Cũng như mỗi người có một cái tên, mỗi ngọn núi có một cái tên, mỗi dòng sông có một cái tên. Có những cái tên vui như tên ông Tam Hỉ, lại có những cái tên buồn như tên cô Sầu. Mỗi cái tên là mỗi câu chuyện, câu chuyện ông Tam Hỉ, câu chuyện cô Sầu, bao nhiêu câu chuyện chẳng bao giờ kể hết.
Chủ nhật tuần trước tôi ra bến xe, ngồi một mình trên tầng trên của chiếc xe buýt đầu tiên tôi bắt gặp. Chuyến xe số 31, đi từ Toa Payoh Interchange, điểm cuối là Tampines. Tôi đi lòng vòng ở bến Tampines được chừng mười phút, uống một li teh-peng, rồi lại xếp hàng lên chuyến số 28, đi ngược về Toa Payoh. Tôi thuê nhà ở Toa Payoh. Trời vừa mưa xong, cửa kính xe buýt còn đọng nước lờ mờ. Bên đường người ta trồng một loại cây gì đó nở hoa màu trắng và hồng nhạt, gần giống cây sầu đâu ở quê tôi nhưng thấp hơn và hoa lớn hơn. Có một quãng, nguyên một con đường toàn là hoa. Tôi ngồi đọc lại Người đua diều, đoạn người lái xe Farid nói với Amir “For you a thousand times over,” và Amir bật khóc.
Ừ, sao không thong thả như con chim bay về tổ của nó? Nhưng mà, con chim bay có phải lúc nào cũng thong thả được đâu. Nhưng mà, cái tổ rơm đầu hồi đâu phải lúc nào cũng đợi được đâu. Nhưng mà, gió trên trời đâu phải lúc nào cũng lặng được đâu. Mộc dục tịnh nhi phong bất đình, tử dục dưỡng nhi thân bất tại. Như con ngựa trắng tôi vừa kể cho bạn nghe, con ngựa trắng người ta vẽ trên bìa gói ngũ vị hương vàng vàng đỏ đỏ mẹ tôi vẫn để bên vách bếp, con ngựa trắng có đôi cánh trên lưng, con ngựa trắng bay hoài không mỏi ấy, đâu có ai biết đến bao giờ thì về tới nhà.